fuuko_agile MOdr€atOr (^_^)
sỐ pÀi đà đÓnG góP ♥ : 180 TiỀn đAnG cÓ ♥ ( VN Đồng) : 572 NgàY vàO rUm ^^ : 05/01/2010 _tuỔI ♥_ : 29 nHÀ ^^ tUj : thiên đường ánh sáng cÔg viỆc hiỆN tẠi : angel
| Tiêu đề: Món quà ý nghĩa 28/2/2010, 10:18 | |
| | | | | - Đó chỉ là chiếc phong bì nhỏ nằm giữa cây thông Giáng sinh của gia đình chúng tôi. Không đề tên người gửi, không địa chỉ người nhận, cũng chẳng có cả lời đề tặng. Trong mười năm qua, mỗi khi đến mùa Giáng sinh nó lại xuất hiện.
Mọi chuyện bắt đầu bởi Mike, chồng tôi, rất ghét Giáng sinh, không phải ghét ý nghĩa thật sự của Giáng sinh mà là không thích khía cạnh thương mại của mùa lễ này. Tiêu xài phung phí, bận rộn đến tận giờ phút cuối cùng để tìm một chiếc cà vạt làm quà cho chú Harry cùng phấn trang điểm cho bà… Những món quà được trao nhau một cách cứng nhắc vì không thể nghĩ ra điều gì khác hơn.
Hiểu được cảm giác của anh, tôi muốn có một món quà đặc biệt dành cho anh, một điều gì đó khác thường. Năm đó, con trai Kevin của chúng tôi 12 tuổi tham gia đội đấu vật của trường với đội của những đứa trẻ kém may mắn do nhà thờ thành phố nuôi dưỡng. Bọn trẻ ấy đều mang những đôi giày cũ rách đến nỗi những sợi dây buộc hình như là thứ duy nhất giúp chúng không toạc cả ra.
Lũ nhóc của chúng tôi thì hoàn toàn trái ngược, bảnh bao trong bộ đồng phục vàng xanh với đôi giày mới tinh. Khi trận đấu bắt đầu, tôi để ý thấy đội kia thi đấu mà không có mũ bảo vệ. Đây thật sự là vật xa xỉ đối với bọn chúng.
Trường con chúng tôi hoàn toàn chiến thắng, đoạt hầu hết các giải đáng chú ý. Mike ngồi kế bên tôi buồn bã lắc đầu: “Anh ước chi có một đứa trong bọn chúng sẽ chiến thắng. Chúng có tố chất nhưng thua như thế này sẽ khiến tâm hồn chúng ngã quị mất”. Mike yêu quý tất cả bọn trẻ. Anh hiểu rằng những đứa bé phải cạnh tranh trong công bằng. Thế là ý tưởng về món quà dành cho anh chợt đến.
Chiều hôm đó, tôi ghé vào một cửa hàng dụng cụ thể thao địa phương mua một loạt mũ che bảo vệ cùng giày, không đề tên họ rồi gửi đến nhà thờ thành phố. Vào đêm trước Giáng sinh, tôi đặt một phong thư lên cây thông, bên trong là mảnh giấy ghi lại những gì tôi đã làm và cho Mike biết đấy chính là quà Giáng sinh của tôi dành cho anh.
Nụ cười hạnh phúc của anh là điều tuyệt vời nhất của Giáng sinh năm đó và cả trong những năm sau. Có năm tôi dẫn một nhóm trẻ kém may mắn đi xem thi đấu hockey, năm thì tặng một ít tiền cho hai anh em bị cháy nhà một tuần trước Giáng sinh…
Chiếc phong thư trở thành tiêu điểm Giáng sinh của gia đình chúng tôi. Nó luôn là vật được mở sau cùng vào buổi sáng Giáng sinh. Những đứa con chúng tôi đứng đó tròn xoe mắt chờ bố chúng lấy phong thư xuống và đọc to những lời ghi bên trong. Khi lớn lên, đồ chơi là món quà chúng rất yêu thích nhưng chiếc phong thư cũng không bị mất đi sự hấp dẫn.
Năm ngoái, Mike qua đời vì bệnh ung thư. Khi Giáng sinh sắp đến, tôi quá đau buồn nên chỉ hời hợt dựng cây thông lên, vẫn không quên đặt vào một chiếc phong thư. Vậy mà đến sáng hôm sau lại có thêm ba phong thư nữa. Thì ra mỗi đứa con chúng tôi đều chuẩn bị một chiếc cho bố.
Truyền thống được lưu truyền và tôi tin rằng một ngày nào đó nhất định sẽ lan rộng hơn nữa. Con cháu chúng tôi sẽ đứng quanh cây thông tròn xoe mắt nhìn bố mẹ chúng lấy những chiếc phong thư xuống. Tinh thần của Mike cũng như tinh thần của Giáng sinh sẽ luôn bên cạnh chúng tôi. | | | | |
|
|